top of page

Đến trường.

Ngọc Thọ

MC 75

Khóc nỉ non.

Chúng tôi đang chuẩn bị giờ Dictée – Questions. Ngày hôm ấy không biết bé Lan có điều gì vui mà đã tíu tít cười nói không ngớt ngoài cổng trường.


Thầy Rizzo kêu lấy giấy ra để Thầy đọc dictée. Con bé vờ không nghe, tiếp tục líu lo với cả lũ. Bực mình, Thầy dọa cho đi consignes nếu không lấy giấy ra làm bài. Nó vẫn tỉnh bơ nói chuyện, đề tài chắc hấp dẫn lắm nên bốn cái đầu chụm lại bàn tán. Không cần biết cả lớp đang đợi. Lần này Thầy ra tay thật, Thầy tuyên bố cho mỗi đứa hai giờ consignes, và Thầy ghi tên từng đứa trên tờ giấy phạt.

Hết thoát. NL, LP, NT và ML.

Bổng nhiên chúng tôi nghe một tiếng nấc thật to, xong rồi giọng của bé Lan khóc rống lên, nó không làm được bài questions mà đang lo sợ hai giờ consignes cho tuần sau. Thật không có giấy mực nào có thể diễn tả được tiếng khóc nức nở cùng giọng gào thét giống như đưa đám ma của nó. Tôi muốn bịt tai lại vì nó khóc to quá, không cách nào làm bài được với nó. Nó đã tra tấn cả lớp bằng cách khóc nỉ non rồi kể lể um sùm suốt một tiếng đồng hồ. Thầy cũng bị ảnh hưởng theo, lấy thuốc ra hút, nhưng Thầy không còn bực mình nữa.

Chuông reo, đến giờ nộp bài, bé Lan thổn thức mang bài lên, cặp mắt sưng húp. Thầy Rizzo áy náy nhìn nó, rồi kêu nó lại gần, lấy xấp giấy phạt consignes ra, biểu nó lần sau vô lớp không được nói chuỵện nữa, Thầy sẽ tha. Nó gật đầu chịu hứa. Thầy xé xấp giấy phạt. LP, NT và ML được hưởng ké hồng ân, cám ơn Thầy rối rít. Thật là hú hồn.


Tức khắc, ngoài sân chơi, bốn cái đầu tụm lại để tiếp tục câu chuyện dở dang của bé Lan, tụi nó quên thật lẹ làng điều vừa xảy ra trong lớp.


Khi tôi nhìn bé Lan thì nó không còn giống như con bé khóc trong giờ học lúc nãy, ngoài cặp mắt còn sưng, nó đã cười tươi rói giống như chưa hề bị Thầy ghi tên lên "giấy mời". Hay thật !



Tiếng địch véo von.


Chắc hẳn các bạn còn nhớ giờ học văn xuôi của chương trình lớp quatrième, với bài "Tiếng địch véo von", mô tả âm thanh thật đẹp của tiếng sáo trong cảnh chiều tĩnh mịch. Trước khi giảng bài, Thầy Huân kêu vài bạn lên đọc lecture.


Không hiểu tại sao chúng tôi lại không nhập tâm được bài học mà lại bắt đầu lo ra, nghĩ méo mó, nghĩ tầm bậy.


Tôi nhìn xuống LP thì thấy nó nhìn tôi cười tủm tỉm, tôi quay qua trái nhìn NL thì nó cũng đang nhoẻn miệng cười, tôi tìm ML cũng thấy một nụ cười đồng minh. Hay quá, vậy là tụi nó cùng chung tư tưởng với mình rồi, bạn bè thật khéo hiểu ý nhau. Thầy kêu môt bạn khác đọc lại bài texte : Bỗng thoảng đâu đây tiếng địch véo von... Cả bốn đứa ở bốn góc lớp bắt đầu gục xuống bàn để cười. Không đứa nào nghĩ sẽ bị Thầy bắt gặp vì đầu đã gục xuống thì làm sao Thầy thấy được ? Không gì hãi hùng bằng cái cười ém quân, vì càng cười lén lại càng mắc tức cười, tôi bắt đầu nghe giọng cười của tụi nó và vai của tôi đã run lên vì cười.


Bỗng nhiên chúng tôi giựt mình vì Thầy đang nêu đích danh từng đứa ra và nói giọng Huế thật nhẹ nhàng : "LP, NL, NT, ML, nếu các chị thấy tôi không xứng đáng làm Thầy của các chị thì các chị nói chứ đừng có cười như vậy !" Trời ơi, chết rồi, tưởng rằng mình cười thầm nhưng Thầy cũng biết. Mà Thầy lại hiểu lầm nữa, tụi em đâu có dám cười Thầy, chỉ có một danh từ mà tụi em cố ý hiểu sai để tụi em có thể rũ nhau ra mà cười như vậy được.


Mãi đến bây giờ tôi vẫn không hiểu điều gì đã dẫn dắt bốn đứa chúng tôi cùng một lúc có thể xuyên tạc đươc ý nghĩ thanh tao của bài văn nói trên để tưởng tượng ra những điều tầm bậy, hết sức phàm phu tục tử như thế. Sau này khi không còn học với Thầy nữa, mỗi khi nhìn dáng của Thầy gầy gầy chạy chiếc PC đi ngang trường, tôi lại thấy xót xa thương Thầy vì Thầy tôi vẫn hiền từ tiếp tục công việc giảng dạy trong sự chịu đựng và yêu thương đám học trò, cái đám chỉ chấp nhận đứng sau hàng Nhất quỉ, nhì ma mà thôi.


NT


Recueils
bottom of page