top of page

Tháng tư buồn.

Ngọc Thọ.

MC 75

30/4/2013.

Tin tức chiến sự từ mọi nơi đưa về mang theo sự căng thẳng, hoang mang cùng cực trong lòng người dân Sàigòn. Lệnh thiết quân luật được ban hành. Tiếng đạn pháo nơi vùng ven vang dội trong đêm vắng, cuộc chiến càng lúc càng khốc liệt.


Thời điễm đó, tôi vừa xong cuộc thi viết và chờ kỳ thi vấn đáp đễ lấy mãnh bằng tú tài pháp. Hồ sơ xin du học sang Pháp đã xong, chỉ thiếu mãnh bằng ấy là tôi lên đường.


Ngày 30-4 từ sáng sớm đã có tin Tổng thống đương thời sẽ tuyên bố trên đài phát thanh, mọi người dân xôn xao, ngóng đợi. Chương trình di tản đã được thực hiện từ mấy tuần trước, một số bạn học của tôi đã bỏ ngang kỳ thi để từ giã đất nước ra đi về một chân trời mới.


Hơn 12 giờ, bên chiếc radio pick-up, tôi và Ba tôi lắng nghe Tổng thống Dương văn Minh phát biểu. Lời tuyên bố đầu hàng của ông, kêu gọi binh sĩ hãy buông súng, như một khẩu đại bác bắn thẳng vào niềm hy vọng của tôi khi nghĩ rằng chiến sĩ mình sẽ tiếp tục giành lại từng tấc đất giống như trận đánh Mậu Thân vừa qua. Ba tôi lắc đầu, thở dài, tôi ôm Ba tôi và òa lên khóc nức nở. Anh Hai tôi bỏ ra sau hè, nhìn lên bầu trời mây đen vần vũ, lác đác vài hạt mưa rơi nhưng có tiếng trời gầm dồn dập nghe như giận dữ, đau thương. Tôi còn nhớ những lời nói của anh tôi, "Em có thấy sự nỗi giận ở trên không ? Hồn thiêng sông núi đang bỏ đất nước mình ra đi đó em".


Tôi không nhắc lại bối cảnh tiếp theo đã diễn ra thế nào trên đường phố vì tôi không muốn gợi lại những đau buồn, hơn nữa ngày ấy đã đi vào lịch sử, đã có sử sách lưu lại mọi tình tiết. Tôi chỉ muốn ghi lại trên trang giấy này những kỷ niệm của tôi vào một thời đã qua tại mãnh đất Sàigòn, nơi tôi sinh ra và lớn lên.


Sau ngày đó, tôi lại nghĩ đến chuyến đi du học của tôi đành phải gác lại, và tôi cũng không còn tâm trí đễ chuẩn bị kỳ thi vấn đáp sắp tới. Thời cuộc thay đỗi nhanh quá. Suốt ngày tôi vùi mình trong phòng, nghe nhạc Christophe, nhớ bạn bè đã đi xa và không tha thiết ra khỏi nhà. Đến ngày thi, tôi thưa với Ba tôi ý định tôi không đi thi nữa vì việc lấy mãnh bằng không còn mang lại lợi ích gì cho tôi trước hoàn cảnh đất nước hiện nay và hơn nữa tôi đã không ôn bài vì không còn tâm trí đễ học. Ba tôi vẫn hiền hòa khuyên tôi nên đến trường thi, vì người tin rằng tôi sẽ thi đậu.


Sân trường Marie-Curie, ngày thi vấn đáp bạn bè còn lại không đến một nữa. Tay bắt mặt mừng, nhưng chúng tôi cũng hiểu đây là giây phút cuối để còn gặp nhau và không ai biết được ngày mai của mình. Người đầu tiên đến hỏi thăm tôi là Brigitte. Nhìn cái lắc đầu của tôi chắc bạn tôi đã hiểu tôi không ôn bài được. Chúng tôi phải thi hai ngày liên tục, thầy cô người Pháp còn ở lại Sàigòn rất ít đễ lo cho chúng tôi. Môn kinh tế, việt văn và văn chương pháp. Theo số báo danh chúng tôi tuần tự bước vào phòng thi. Cũng may là tôi có trí nhớ rất tốt khi ngồi trong lớp nếu tôi « chịu khó » tập trung nghe thầy cô giảng bài, tôi sẽ không quên những gì tôi đã học trong lớp, nên cuộc thi vấn đáp đối với tôi cũng không đến nỗi gian nan như tôi đã nghĩ.


Nỗi lo sợ nhất trong cuộc đời đi học vẫn là giây phút thi cử đễ lấy bằng cấp, nhất là khi phải ngồi chờ kết quả. Nơi sân trường, chúng tôi bình thường nghịch phá không ngán ai, nhưng sao hôm nay lại âm thầm ít nói, ít cười như những ông cụ non, bà cụ non ! Đây rồi, danh sách học sinh trúng tuyển kỳ thi. Tôi không vội rời chiếc ghế dài đễ đến xem kết quả, như một cô bé dỗi hờn thờì cuộc, nếu diễn tiến đừng xảy đến nhanh quá, biết đâu ngày mai mình lên máy bay đi học tiếp rồi. Rồi lại buồn buồn nhớ đến mấy đứa bạn thân đã từ giã tôi ra đi, không biết giờ này chúng đang ở đâu ? Brigitte đến ngồi kế bên tôi, cười tủm tỉm, tôi nhướng mắt nhìn dò hỏi, chắc đậu rồi nên cô nàng mới cười đây. Còn mình thì sao ? Tôi định đứng lên đi xem kết quả nhưng bạn tôi đã chận tôi lại và nói Khỏi đi coi, « toa » đậu rồi, « moa » mới coi cho « toa » đó. Nhìn nụ cười hân hoan của bạn mình, tôi cảm thấy mừng cho Gitte, cho tôi, cho những đứa bạn đã trúng tuyển kỳ thi. Nhưng một nỗi buồn lại len nhẹ vào hồn, mình lấy mãnh bằng đễ làm gì nữa khi chuyến đi du học sắp tới đành phải đứt đoạn vì thời cuộc.


Dinh Độc Lập, những chiếc lá rơi nhẹ xuống mặt đường theo từng ngọn gió đùa. Tôi đi dạo quanh quẩn với Thầy Tournes xung quanh khu vực nhà thờ Đức Bà. Tôi thở dài và tâm sự với Thầy rằng tôi buồn lắm vì không biết được ngày mai của tôi sẽ ra sao và mọi việc đều không còn được như trước. Thầy nhìn tôi thật lâu và ôm vai tôi, khuyên tôi nên can đảm đọc tiếp một trang sách mới vì trang cũ đã lật qua rồi. Sự sống còn không cho phép buông lơi tinh thần trước hoàn cảnh mới. Tôi nép mình vào ngực Thầy, người đã dạy dỗ văn chương cho tôi suốt ba niên học, là người cha, người thầy mà suốt đời tôi kính mến và không quên được. Bỗng dưng tôi khóc vì tôi biết sắp phải xa Thầy và đây có thể là lần cuối hai thầy trò gặp nhau. Hình như thầy Tournes hiễu ý tôi nên vuốt tóc tôi và hôn nhẹ lên trán đứa học trò nghịch ngợm ngày nào, bây giờ tôi giống như chú chim non đi mưa bị ướt đôi cánh, ủ rũ mất đi nụ cười khi nghĩ đến một ngày mai quá mong manh, tương lai mình sẽ đi về đâu ? Tôi được biết đầu tháng 6 sẽ có chuyến bay đưa Thầy tôi trở về Pháp, tôi sắp mất đi một người thân, nỗi buồn sao cứ chồng chất cao dày, với những cuộc chia tay, thầy cô, bạn bè và người quen.



Trưa nay buồn tình, tôi lấy xe đạp đi ra thăm trường cũ. Tôi chạnh lòng nhớ lại từng gương mặt thân quen của đám bạn. Không có một dòng tin từ nước ngoài gởi về. Không biết giờ này các bạn tôi ra sao ? Gia đình tôi bắt đầu rơi vào cảnh túng quẫn và cứ mang đồ đạc trong nhà ra bán dần. Dĩ nhiên chiếc xe PC của tôi cùng chung số phận. Nhưng tôi không buồn vì với số tiền bán xe, Ba Má tôi cũng cầm cự được việc tiêu xài chợ búa trong ít tuần lễ. Khu trường học đây rồi, im lìm xác xơ dưới ánh nắng trưa hè. Còn đâu những dãy xe hơi đậu thật dài xung quanh trường đễ chờ rước học sinh tan trường ra ? Còn đâu đám chúng tôi con trai, con gái ăn mặc thanh lịch, đúng thời trang châu Âu đang tung tăng đùa giỡn ? Tụi bây ơi, tụi bây đâu rồi ? Nhớ quá ! Tôi gọi thầm tên từng đứa bạn thân đã xa tôi và tôi khóc, những giọt nước mắt nhớ thương một thời đã qua.


Paris một buổi sáng mùa Thu đã chào đón gót chân của ba mẹ con tôi sang định cư. Qua bao nhiêu thăng trầm trong cuộc đời, cuối cùng tôi đã đến Pháp, đất nước mà đáng lý ra tôi đã đến từ lâu khi tôi còn là một thiếu nữ để tiếp tục chuyện học hành. Mọi việc phải làm lại từ đầu. Nhưng tôi vui vì tôi có thể xử dụng vốn liếng văn hóa tôi đã hấp thụ từ tấm bé đễ hội nhập một xã hội mới và đồng thời dìu dắt hai con tránh đi những bỡ ngỡ khi sang sống một đất nước khác.


Đông tàn, xuân đến. Tháng tư bên Âu Châu muôn hoa đua nở. Tuy nhiên tiết trời vẫn còn se lạnh. Đã bao nhiêu mùa xuân trôi qua trên xứ Pháp, thời gian bắt đầu đễ lại dấu ấn trên màu tóc, làn da của tôi. Con cái giờ đã lớn, chúng rời vòng tay tôi đễ ra đời lo cho cuộc sống trưởng thành của chúng. Trong sự cô độc khắc khoải vì nhớ nhà, nhớ người thân còn ở lại bên kia bờ đại dương, tôi nghĩ đến hình ảnh của Ba Má tôi giờ không còn nữa, đến kỷ niệm ngày tháng xưa khi còn sống trong mái ấm gia đình, của một thời vô tư. Chợt thèm nghe tiếng ầu ơ ru con của Má tôi, chợt thèm được nhìn thấy ánh mắt nghiêm nghị của Ba tôi khi người răn dạy tôi, tôi ước ao được trở về lứa tuổi ngây thơ đễ sống mãi trong vòng tay đùm bọc của đấng sinh thành. Giấc mơ tuyệt đẹp nhưng là điều huyền ảo vi không ai làm sống lại được tháng ngày đã qua, thời gian trôi đi chứ không quay lại bao giờ.


NT


Recueils
bottom of page